Top Google Ads

Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2008

Mục đặc biệt tháng 3 - phần 2.

Tiếp theo phần trước, đây xin điểm qua lập trường của phe bốc thối, để toàn là nói xấu các bà thôi ...rồi kỳ sau mới là lý lẽ của phe bốc thơm, để cuối cùng tạo nên một cái kết...có hậu ...

Có chuyện kể rằng:

Một anh chồng chẳng may ngỏm cù tỷ, đi tàu suốt sang thế giới bên kia. Anh chồng mon men đến cửa thiên đàng thì bị thánh Phêrô chặn lại.

Sau khi nghe hết bản lý lịch trích ngang cùng với những chi tiết lỉnh kỉnh, chẳng hạn như quê ở đâu, tên là chi, làm nghề nghiệp gì cùng mê tính xấu nào ? Thánh Phêrô bèn lắc đầu quầy quậy, nhất định không cho vào, bởi vì anh chồng này không có tên trong sổ thiên đình.

Anh chồng bèn năn nỉ ỉ ôi:

- Lạy thánh cả, xin thương con với ...

- Nhưng ngươi có điểm chi đặc sắc để ta thương được ?

Nghe vậy, anh chồng liền mắt sáng như đèn ô tô, trả lời không một chút do dự :

- Bẩm lạy thánh cả, con có vợ cơ ạ. (quê anh này ở đâu vậy cà ?)

Thánh Phêrô vuốt chòm râu bạc ra dáng suy nghĩ rồi gật đầu:

- Thôi được, ta cho ngươi vào, bởi vì ngày xưa ta cũng có vợ và cũng phải khổ vì vợ, đoạn trường ai có qua cầu mới hay, nên ta rất thông cảm với ngươi.

Té ra Thánh Phêrô cũng như nhiều người khác đôi lúc cũng đã cảm thấy vợ là một gánh nặng, một thập giá bề trên đặt lên vai anh đàn ông. Hay như tục ngữ cũng đã bảo:

- Trai có vợ như rợ buộc chân.

Thực vậy, cũng theo một bài trên báo Phụ nữ Chủ nhật, thì những “cựu binh” trên “chiến trường tình ái”, còn được mệnh danh là “mặt trận không tiếng súng”, đã chẳng ngần ngại đưa ra một cách lén lút sáu điều thần tiên khi chưa có vợ :

-Một là bạn không cần bắt chước Jame Bond, đóng vai “điệp viên không không thấy” trước những tờ giấy báo tiền điện nước, điện thoại, cùng vô vàn những khoản phụ thu lỉnh kỉnh khác nữa.

-Hai là bạn không cần phải học những kỹ năng làm bếp, giặt giũ, rửa chén...bởi vì mẹ, chị hoặc em gái bạn đã gánh hết những công việc “lu xa bu” này. Nhất là bạn chẳng bao giờ phải pha sữa cho em bé giữa đêm khuya, đơn giản chì vì bạn không có vợ, thì làm sao có em bé.

-Ba là bạn không mất nhiều thời gian bào chữa cho lý do vắng nhà, về trễ, hay họp “đột xuất”, cũng không quá lo lắng về xuất xứ của những “vật thể lạ” trong túi quần, túi áo.

-Bốn là các vật dụng của bạn có thể “đi hoang” ở hốc bà tó nào đó trong xó nhà mà không bắt buộc phải luôn ở đúng vào vị trí cố hữu của nó. Bạn cũng có thể nằm ngủ dưới đất, hay ngủ chung hòa bình với những con vật cưng như con chó, con mèo...Những điều này tuyệt nhiên không được chấp nhận khi bạn đã có vợ.

-Năm là bạn không phải căng mắt tìm trên báo xem trong tuần siêu thị nào tổ chức khuyến mãi để đưa vợ đến mua sắm.

-Sáu là bạn được tùy nghi dán ảnh của một cô ca sĩ hoặc người mẫu mà bạn yêu thích vào bóp hoặc trong phòng ngủ... Bạn cũng có thể an tâm mua một món đồ trị giá 2.000 đồng với số tiền... 20.000 đồng mà không sợ bị cằn nhằn, nhăn nhó vì mua nhầm và vì ... tiếc của.

Vâng, còn nhiều, rất nhiều và hơn thế nữa. Ai dám bảo có vợ là sung sướng ?

Tuy nhiên, nói vậy thôi, chứ kể lể dông dài làm chi kẻo thiên hạ đâm … oải, mà chẳng thèm lấy vợ nữa thì thật nguy tai, loạn mất thôi.

Một khi đã bước chân vào con đường tình ái cong cong, thì dù được vợ cưng hay bị vợ đày, anh chồng cũng xất bất xang bang.

Xin ghi lại tâm sự của hai anh chồng lượm lặt được trên báo, nói lên nỗi khổ của kẻ bị vợ đày, cũng như của người được vợ cưng.

Trước tiên là anh chồng bị vợ đày:

Anh ta bảo :

- Vợ tôi rất yêu chồng, thương con và đảm đang trong việc thu vén cho gia đình, nhưng ngặt nỗi rất độc đoán và cửa quyền, đôi khi trở nên cáu gắt và…cộc lốc. Ý nàng là ý trời. Nói không ngoa chứ lau nhà, đổ rác tôi cũng phải hỏi ý kiến nàng.

Nhà thì sau khi đã miết ngón tay xuống sàn để kiểm tra, nàng liền phán :

- Lau được rồi.

Còn rác thì nàng bảo :

- Chịu khó hôi một tí, mai hẵng đổ, vì bao rác còn vơi, lúc này bao nhựa đắt nên phải tiết kiệm.

Phụ nàng làm bếp, nêm canh bằng nước mắm hay muối tôi cũng phải hỏi nàng. Lỡ mặn một tí, hay lỡ nhạt một tẹo thì tôi liền bị kê tủ đứng :

- Sao mà đoảng vậy, có thế cũng không xong.

Nhất là mỗi khi có tiệc tùng, thì tôi chỉ là một tên đày tớ để cho nàng sai vặt đến toát cả mồ hôi hột. Nhiều khi nhìn thấy vợ người ta dịu hiền và tế nhị mà tôi đâm phát thèm:

***

Nếu ai bán cái dịu dàng,
Tôi mua một gánh tặng nàng làm duyên.

***

Dịu dàng như phép thần tiên,
Làm vơi mệt nhọc, làm quên buồn phiền.

***

Như vậy, xem ra anh chồng này muốn bắt chước Tú Xương, thế mà cũng chẳng xong :

***

Làm trai rửa bát quét nhà,
Vợ gọi thì dạ, bẩm bà em đây.

***

Tiếp đến là anh chàng được vợ cưng:

Anh ta tâm sự :

- Đã tám năm nay, tôi phải khổ muôn phần vì bị vợ...chăm sóc quá chu đáo. Mọi sinh hoạt hàng ngày của tôi, từ chuyện ăn uống, tắm giặt đến nghỉ ngơi giải trí...cũng phải nhất nhất tuân thủ theo sự sắp đặt của cô ấy.

Này nhé, chẳng hạn ăn sáng tôi chỉ được quyền chọn một trong ba thứ : xôi, bánh mì ốp la và phở. Ngoài ra, bất kỳ thứ gì cô ấy cũng không đồng ý vì đủ lý do. Mà phải tự tay cô ấy làm hoặc mua về nhà cho tôi kia, chứ để tôi tự đi ăn một mình là cô ấy không yên tâm chút nào.

Ngay đến cả quần áo mặc hàng ngày cô ấy cũng tự tay giặt ủi cho chồng. Cô ấy đã ủi bộ nào là tôi cứ phải mặc bộ ấy, không có ý kiến ý cò gì hết. Còn nếu như tôi lại tự ý ủi một chiếc áo nào khác để mặc là y như rằng khi phát hiện ra, cô ấy sẽ giận hờn cả tuần, cho là tôi không còn yêu thương, tin tưởng vợ nên mới coi thường vợ như vậy.

Đồ ăn cũng thế, có bữa cô ấy nấu một món mới học được trên tivi, nhưng tôi không sao ăn được, thế là cô ấy cũng tấm tức khóc, “chụp mũ” cho chồng là không còn yêu thương nữa.

Ở cơ quan tôi, không ai là không biết tôi được vợ nuôi nấng, chăm sóc chu đáo thế nào, thậm chí họ còn giễu cợt, gọi tôi bằng cái tên:

- Chồng khỏe chồng ngoan.

Theo kiểu các bà mẹ thi đua thực hiện khẩu hiệu của nhà nước:

- Đẻ con khỏe, dạy con ngoan.

Thế nhưng, tôi góp ý đến mấy cũng bằng thừa. Cô ấy còn động viên, an ủi tôi:

- Ối dào, các lão ấy không được vợ chăm sóc nên ghen tị với anh chứ có gì đâu mà lạ!

Cứ thế, hai năm gần đây tôi bắt đầu sợ về nhà. Sợ phải uống nước chanh, mà ngày nào cô ấy cũng tự động pha, khi tôi vừa về tới nhà, bất kể tôi thích hay không. Sợ phải nghe cô ấy giục đi tắm, giục ăn cơn, mặc dù tôi rất muốn được nghỉ ngơi chốc lát trong yên tĩnh, hoặc nghe một bản nhạc cổ điển êm dịu...

Thế là tôi bắt gặp mình có thói quen không về nhà ngay sau giờ làm việc từ khi nào không rõ. Lúc thì cùng bạn bè đi đâu đó uống vài ly bia. Lúc thì một mình ngồi ở quán cóc với ly cà phê đen nguội ngắt nguội ngơ mà không biết mình đang suy gẫm điều gì. Cũng có buổi tôi lại thích phóng xe chầm chậm trên những con đường vắng vẻ đơn côi...

Nói chung, tôi làm bất kỳ một việc gì đó để không phải về nhà sớm. Lúc đầu, vợ tôi tưởng tôi thay lòng đổi dạ, tư tình với ai đó. Cô ấy hết hậm hực tới buồn rầu, mất ăn mất ngủ. Nhưng khi biết tôi về trễ chỉ vì những chuyện không đâu, cô ấy mới yên tâm nhưng vẫn không bỏ được thói quen chăm sóc chồng một cách quá đáng mỗi khi tôi trở về nhà.

Mong sao đừng có người đàn ông nào trên trái đất này phải...khổ như tôi.

Vậy thì nỗi khổ của anh chồng này chính là nỗi khổ của một con chim trong lồng, cho dù chiếc lồng được làm bằng vàng mà nhiều kẻ vốn ước mơ.

Đúc kết lập trường của phe bốc thối vợ, xin kê ra sự khác biệt giữa vợ và sách mà thiên hạ đã ghi nhận:

1- Sách càng cổ càng hiếm thì lại càng giá trị, còn vợ thì khác, càng trẻ, càng đẹp thì lại càng...tốt.

2- Bạn có thể quên ngày mua sách, nhưng không bao giờ được quên ngày sinh nhật vợ, hoặc kỷ niệm ngày cưới.

3- Bạn có thể sở hữu rất nhiều sách, nhưng chỉ có được một vợ mà thôi.

4- Mua sách, bạn có thể tự mình quyết định, nhưng cưới vợ nhất thiết phải có sự đồng ý của cả hai bên. Nếu bạn không cần cô ấy, thì cô ấy cũng không nhất thiết cần đến bạn.

5- Mua sách là sự đầu tư một lần, còn cưới vợ là bắt đầu của một sự đầu tư dài hạn.

6- Hiện nay, mua sách bạn có thể được khuyến mại, được tặng thưởng...nhưng cưới vợ thì bạn phải mua thêm rất nhiều thứ đi kèm.

7- Sách đem lại cho bạn những chân trời mới, còn vợ thì luôn trông chừng để bạn đừng ra khỏi nhà.

8- Sách dù thâm thúy đến đâu cũng có lúc hiểu được, còn vợ nghĩ gì thì vĩnh viễn bạn không thể hiểu nổi.

9- Sách không bao giờ tranh luận với bạn, còn với vợ thì bạn suốt đời chỉ là người nghe.

10- Bạn có thể đối xử với sách như với một người tình tri kỷ, nhưng không thể đối xử với vợ như một quyển sách.

Chuyện phiếm cho xong ngày hôm nay, toàn chỉ mới bàn vì sao mà các bà bị thiên hạ chê trách nhiều như thế... hẹn gặp lại bạn trong kỳ sau.

(sưu tầm từ Yahoo's)

Đón xem phần 3: Lập luận của những người khen vợ.



Không có nhận xét nào: